Thursday, January 1, 2009

Kinh Tà Bang của mỗi người

Kinh Tà Bang là tên một truyện ngắn của nhà văn Bình Nguyên Lộc mà tôi đã đọc từ rất lâu, dễ đến 40 năm trước, cũng chẳng hiểu vì sao vẫn còn nhớ được tới giờ này.

Trong truyện có một chị từ thôn quê lên thị xã giúp việc cho một gia đình nọ. Nhớ nhà, chị ta cứ nói mãi về một ngôi làng hẻo lánh có cái tên nửa Việt nửa Khơme là “Kinh Tà Bang”. Mà quê chị nào có đẹp đẽ, sung sướng gì cho cam, đến trâu bò cũng phải ngủ trong mùng để khỏi bị bầy muỗi chích. Đại loại toàn những chuyện như thế, tới nỗi người nghe phải kêu lên “ứ hự, nghe mà bắt mệt!”.

Cô em họ tôi sống ở nước ngoài đã lâu. Khi hai vợ chồng về Việt Nam chơi, anh chồng nhất định dẫn vợ về quê ngoại mãi tận Hải Dương để chỉ cho xem cái ao trong vườn nhà bà ngoại, nơi thuở nhỏ anh hay xuống tập bơi. Từng được nghe chồng tả “nước trong vắt, gió thoang thoảng mùi hương sen”, cô vợ ngạc nhiên khi nhìn thấy một cái ao bé tí nước đục ngầu, lá sen tàn đen thui, suýt nữa thì kêu lên “sao bẩn thế!”, chợt nhìn thấy mắt chồng mình rưng rưng. Thì ra cái ao đâu chỉ đơn giản là một cái ao.

Trước Tết Bính Tuất, tôi tình cờ trông thấy ở khu chợ chuyên doanh cây cảnh Tehran một cây quất (tắc). Ông chủ hàng nói cây quất này do một bà người Nhật dặn tìm đã lâu nhưng chẳng biết sao đợi mãi không thấy đến lấy. Người mua đã mừng mà người bán cũng mừng vì chẳng biết làm gì với cái cây cao chưa đầy hai gang tay, có đúng ba quả xanh ngắt bé tí tẹo. Tôi đem về chăm sóc cẩn thận, cây quất xanh tốt hơn một chút. Trước khi rời Tehran, tôi đem đến tặng Đại sứ quán Việt Nam tại đây. Ít lâu sau chị Noãn, Đại Biện Đại Sứ Quán, vui vẻ báo cho biết cây quất đã nảy nhiều lộc mới, Tết Đinh Hợi thế nào cũng ra nhiều quả.

Mấy hôm nay tôi cũng đang đến các trại ươm cây tại Đan Mạch để tìm một cây quất đẹp. Khi không có mai, đào thì một chậu quất cũng mang lại hình ảnh của cái tết quê hương. Ông hàng xóm của gia đình tôi từng đi nhiều nơi nhưng chưa đến Đông Dương bao giờ nên hay hỏi về Việt Nam. Hôm qua ông bảo tôi “cứ nghe chị nói thì Việt Nam là nơi tốt nhất thế giới”. Tôi cãi là nào tôi có nói thế, xứ tôi còn biết bao nhiêu khó khăn, ông ta cười “ngay khi nghe chị nói về những khó khăn của quê mình, tôi cũng cảm thấy đối với chị đó là nơi tốt đẹp nhất”.

QUẾ VIÊN
23 Tết Mậu Tý
Tuổi trẻ - Văn học
Thứ Tư, 14/02/2007, 06:42 (GMT+7)

No comments:

Post a Comment